Chuyện nhà phượt

Tâm sự phượt thủ: Đừng độc hành “chết đấy”

Bài viết “Đừng độc hành “chết đấy”” được chia sẻ bởi tác giả  kể về cuộc hành trình đầy gian lao của mình cùng Yêu Phượt đọc và rút ra những kinh nghiệm cho riêng bản thân mình nhé.

Hôm qua, có đọc được một bài viết về việc ĐỘC HÀNH. Mình có thấy một dòng chốt bài :” Đừng độc hành…nghiện đấy!

Hôm nay, mình xin kể lại một câu chuyện, về chuyến đi độc hành của mình ! Và sau chuyến đi, mình đã rút ra bài học “Đừng độc hành…chết đấy!”

Câu chuyện là việc thật của mình, vào khoảng gần 1 năm về trước !

Ps: Đây cũng là lý do tôi yêu Ờ! Một năm trước tôi rất hờ hững với Ờ! Lâu lâu comment, lâu lâu mới vào xem bài. Ngày tôi xảy ra chuyện, lên Ờ cầu cứu, rất rất nhiều anh em nhà Ờ, từ bắc chí nam, đã liên lạc, động viên, và cứu trợ cho tôi!

phuot-doc-hanh
Phượt độc hành

_________________________________________
Một thân một ngựa, độc hành trên dãy Trường Sơn.

Chưa bao giờ tôi tường thuật trọn vẹn câu chuyện, nhưng hôm nay bao kỷ niệm ùa về!

11.08.2015 – Tròn 10 ngày tôi xách balo lên và đi.

Kế hoạch của chuyến đi sẽ dừng chân Hà Nội, nhưng thế sự có chuyển thay. Tôi dừng chân tại Huế. Chuyến đi xuất phát ngày 1.8, 3 anh em mang trong mình dòng máu nóng và con tim nhiệt huyết của tuổi trẻ. Sau 2 ngày rong ruỗi trên con đường duyên hải, anh em chúng tôi đã đến thành phố Đà Nẵng. Dừng chân 1 ngày, anh em tiếp tục hành trình vượt Trường Sơn ra về, tôi ở lại vì còn vướng bận đôi việc! Khám phá Đà Nẵng 1 mình trong 48 tiếng, tôi lại lên đường đi Huế.

06.08.2015 , tôi một mình lên xe vượt Hải Vân quan, đến với Cố Đô. Khám phá Huế thơ trong 5 ngày, tôi lên đường ra về.

11.08.2015 , ngày đặc biệt trong cuốn Nhật trình cuộc đời tôi.

Tôi xuất phát từ Huế, đáp lại Đà Nẵng, uống ly cafe, ăn bửa trưa cùng một vài anh em. 12h00, người ta hay gọi giờ kiêng, tôi đi.

Tôi đi theo hướng quốc lộ, từ Đà Nẵng lên đường Trường Sơn. Khi đến chân đèo Lò Xo, núi rừng Trường Sơn đón tôi bằng một cơn mưa nhẹ. Không như lúc thường, tư trang quan trọng, giấy tờ tuỳ thân sẽ dính bên người, tôi lại cho tất cả vào balo.

Cuộc hành trình vượt Trường Sơn tiếp tục, hết đèo Lò Xo, đồng hồ điểm 16h00. Nếu không phóng nhanh không kịp về Kon Tum trước khi trời tối. Nếu ai đi đường Trường Sơn rồi sẽ biết, cái cảm giác lành lạnh sống lưng, cái mờ mờ của sương núi, 2 bên đường là hàng dài những miếu người đã khuất do tai nạn, miếu Quan Âm.Đôi khi xa xa trong lớp sương mờ, những người dân tộc đi làm nương rẫy trở về, hình nhân không rỏ ràng, ta có thể liên tưởng đến muôn hình vạn trạng những thứ ma quái.

Đường đi thì vẫn mù mịt xa tít, trời dần dần tối lại, tôi vẫn chẳng biết mình nơi đâu. Xe cứ lao nhanh vun vút, biển chỉ dẫn Kon Tum ngày càng ngắn lại, 60-40-20km.

Khi chỉ còn 20km là đến Kon Tum, bản biên giới Việt – Lào hiện ra trước mắt, tôi hào hứng vì đó lại thêm một cột móc trên Hành trình Phượt của tôi, tôi đã đến biên giới Việt – Lào. Dừng xe, hạ chống, rút điện thoại! Một cảm giác mà trong đời chưa bao giờ tôi đã trải qua, mắt mờ tay run, mọi thứ như sụp đỗ. Balo không còn.

17h00, trời bắt đầu tối mịt,trên đường không còn bất cứ ánh sáng nào ngoài đèn xe. Tôi quay đầu, leo ngược lên đèo, hi vọng mong manh tìm lại được balo, vừa đi vừa khóc! Cảm giác càng lúc càng đáng sợ, giờ đây trời đất tối mịt mù, tôi thì chạy ngược chiều xe, mắt láo liên tìm kiếm! Vô vọng, tôi chặn đầu bất cứ xe máy, xe tải, kể cả xe cảnh sát giao thông đi ngược chiều để hỏi thăm tình hình. Câu trả lời : không biết. Tôi vỡ oà!

19h00, tôi chỉ còn hi vọng di nhất đó là đến đồn công an gần nhất! Chẳng một ai ở đồn, giờ đó thì mọi người đã đi ăn tối, đồn thì đang xây lại! Có 2 anh thợ xây ra hỏi chuyện, tôi chỉ dàn dụa nước mắt chẳng mở miệng ra kể được! Một anh công an đến, tôi trình bày và được anh hổ trợ 100.000 kèm câu nói :”không có hi vọng gì đâu”.

Buông xuôi tất cả, tôi lại tiếp tục lên xe, chạy lên hết đèo Lò Xo trong đêm tối, nước mắt vẫn lăn dài. Không còn bất cứ nỗi sợ hãi nào trong tôi, cho dù đó là nơi nổi tiếng ma quỷ hay cướp bốc. 20h30, tôi gục ngã. Thất thần,quay trở lại đồn công an mong tá túc được 1 đêm. Bụng trống rỗng không thấy đói, mọi lời nói bên tai không còn nghe được nữa. Anh em bạn bè biết tin gọi điện, nhắn tin an ủi, thêm động lực!

Đêm đó, tôi lần đầu trải nghiệm cảm giác ngủ trên đất, chỉ là tấm ván gỗ. Cái lạnh của đất trời núi rừng, thấm vào thấu xương! Nhưng sau khi mất mát, ma rừng Trường Sơn tôi còn không sợ, còn điều gì khiến tôi phải sợ hãi nữa chứ!?

Tấm lòng của anh công an cho tôi 100.000, tấm lòng của 2 anh thợ hồ cho tôi tá túc đêm hôm đó, tấm lòng người bạn Đà Nẵng mới quen đã giúp đỡ tôi, tấm lòng những anh em phượt thủ đã sẵn sàng kêu gọi ủng hộ tiền cho tôi. Và đặc biệt, người con gái ấy, người con gái đã bên tôi, khổ đau vì tôi, vất vã vì tôi. Đời này, sao quên được!?

Tôi đã có động lực và niềm tin rất lớn về cuộc sống, về con người và tự tin hơn về bản thân! Mọi người hay thắc mắc, tại sao người ta lại cho không!? Vì tình cảm, vì đam mê. Mọi người hay e sợ khó khăn, nhưng bản thân chúng ta là một sức mạnh vô cùng to lớn, chúng ta không thua cuộc nếu như mình chưa gục ngã. Ma rừng Trường Sơn không gục ngã được Trương Sơn, thì còn gì Sơn phải e sợ!?

12.08.2015 : Tôi trở lại là tôi, tiếp tục con đường tôi đi! Sốc lại tinh thần, và chiến đấu, làm việc để kiếm tiền cho những chuyến đi.
_______________________________________

Ps: Nếu bạn nói bạn dám độc hành, vậy bạn có mườn tượng ra những gì sẽ đến với bạn chưa ?! – Đi là để trở về !

Tác giả: Nguyễn Trường Sơn

Show More

Related Articles

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Back to top button