
Review kinh nghiệm chuyến phượt Mộc Châu – Sơn La 2 ngày 1 đêm (phần 1)
Bài viết “Review kinh nghiệm chuyến phượt Mộc Châu – Sơn La 2 ngày 1 đêm” của tác giả Lê Anh mọi thông tin liên hệ các bạn có thể tham khảo thêm ở cuối bài viết nhé
Lần đầu tiên trong đời đi phượt có tổ chức, theo đoàn hơn 60 người, được trang bị gần như đầy đủ những trang bị cần thiết cho một đoàn phượt đường dài, áo đỏ sao vàng, cờ, áo phản quang, trang bị phản quang cho mũ bảo hiểm, đuôi xe, 1 trưởng đoàn, một chạy chốt và khoảng 3-4 xe biên.
Chạy theo đoàn với số lượng người lớn như vậy luôn gây sự chú ý cho những người xung quanh đoàn đi qua, cái cảm giác mình là một phần trong đoàn đó thật sung sướng làm sao.
Đoàn nổ máy từ khoảng 7h30. Khoảng cách từ Hà Nội – Mộc Châu cỡ 200km, và vừa mới đi được khoảng 30km vài xe trong đoàn đã bị CSGT tóm, có người không mang giấy tờ xe, có người thì được đi tiếp, 2 người bị giữ xe, cả đoàn phải dừng lại để chờ giải quyết, “ôm” của tôi đã có dấu hiệu đói, mệt dù mới chỉ vừa bắt đầu chuyến đi, đi mua cho bánh ăn tạm chống đói do sáng dậy sớm ẻm chưa được ăn gì. Báo hiệu một chuyến đi nhiều khó khăn. Bỏ lại 2 xe và 4 người nhảy lên 4 xe độc hành, thật may trong đoàn có những xe độc hành để họ có thể tiếp tục cuộc hành trình.
Là cuối tuần, lại đúng dịp Lễ hội mận nên rất nhiều đoàn phượt cùng cung đường với đoàn tôi, đứng đợi bên đường họ lướt qua, dù chẳng biết nhau nhưng những cái vẫy tay chào nhau đặc trưng cộng đồng phượt như chẳng có khoảng cách nào, thật vui vẻ, cảm thấy hay ho.
Chuyến đi tiếp tục. Để kiểm soát được một đoàn trên 60 người với hơn 30 xe, những người chạy biên luôn phải theo quan sát, chạy dọc theo đoàn và kiểm soát, ra hiệu cho xe trong đoàn đi đúng làn đường, đi thành 1 hàng, giữ khoảng cách, ra hiệu bám đoàn cho những xe chạy chậm, tôi là một trong số đó, con xe của tôi nó yếu quá, nhiều khi không theo nổi đoàn trong những đoạn leo đèo, còn xe chạy chốt luôn phải chạy cuối cùng đoàn xe để đảm bảo rằng không có xe nào bị lạc đoàn mà không ai biết vì bất cứ vấn đề gì.
Đoàn xe bon bon, tới khoảng hơn 10h, trời nắng chói chang, gần tới thị trấn Hòa Bình thì xe tôi bị ăn đinh, xi nhan và tạt vào lề đường, một vài xe trong đoàn đi sau thấy tôi đỗ lại vẫn cứ tiếp tục chạy qua mà không thèm hỏi han gì, thật tệ, thật may có một xe biên chạy ngay sau tôi một chút, ông bạn hơn tôi 1 tuổi, chạy cùng ôm là người yêu, một cô bé sinh năm 97 dày dặn kinh nghiệm phượt, họ đỗ lại hỏi vấn đề, rồi nhanh chóng và gần như ngay lập tức lôi đống đồ sửa xe cất trong con Dream độ của mình ra, thật may ổng còn sót lại 1 cái xăm trong xe, mấy người loay hoay tháo tháo lắp lắp dưới trưa nắng gay gắt, mồ hôi ra ướt hết áo, như tắm, và tôi biết rằng đây là khó khăn cũng là trải nghiệm đầu tiên trong chuyến đi này. Ông bạn biên vừa tháo tháo lắp lắp, vừa nói em ny gọi điện cho trưởng đoàn yêu cầu 1 người biết thay săm quay lại hỗ trợ, ổng đang bị đau tay sợ không làm nổi, trời nắng chói chang chỉ thương 2 đứa con gái đứng đường không một bóng mát. Mãi chẳng thấy xe nào tới, chỉ có xe thằng bạn thân quay lại nhưng cũng không giúp được gì, loay loay mãi mới thay xong cái săm và 3 xe lại tiếp tục chuyến đi, cố gắng bám đoàn, nhưng điều đó là không thể, đoàn đã đi quá xa, và thế là bị tách làm 2, đoàn tới đó trước và xe chúng tôi tới đó sau.
Chẳng hiểu sao từ lúc thay săm xong, cái má phanh sau nó lại phát bệnh, mòn má phanh, tôi biết rằng suốt chặng đường tiếp theo tôi sẽ chỉ còn phanh trước để đảm bảo tốc độ, an toàn cho cả 2 đang ngồi trên xe, đó là phanh đĩa, thật may tôi đã quen dùng phanh trước từ lâu. Cô bé bạn ngồi sau hỏi xe có vấn đề gì à nhưng tôi vẫn trấn an tinh thần nàng rằng mọi chuyện vẫn ổn.
Đến những cung đường đèo, xe yếu, leo đèo thật khó dù là cố hết sức nhưng tốc độ leo đèo vẫn không thể bằng những xe khác. Những pha đổ đèo khá dốc, độ cua mạnh và tốc độ khá cao, tôi vẫn cố tập trung hết sức để hãm tốc độ bằng chiếc phanh trước của mình, cái cảm giác đổ đèo thật tuyệt, nếu phanh sau tốt có lẽ cảm giác còn tuyệt vời hơn.
Kinh nghiệm tôi rút ra được là trước mỗi chuyến đi dài ta nên chuẩn bị thật kỹ mọi thứ để đảm bảo rằng hạn chế rủi ro xuống mức thấp nhất có thể.
Khung cảnh dọc đường thật là tuyệt, mát, và những khúc đèo cao vút, chênh vênh trên vách núi, nhìn xuống dưới, thật hùng vĩ, thật tuyệt vời. Tôi đã nói cô bạn ngồi sau xe mang điện thoại ra ghi lại những khoảnh khắc này.
3 xe chúng tôi cứ thế lướt đi, khoảng 1h30 thì tới quán ăn, nơi cả đoàn đang đợi, cả đoàn đã tới nơi an toàn, nhiều người mệt mỏi, nhưng tôi vẫn thấy niềm vui hiện hữu. Cả đoàn ăn trưa, ngồi theo mâm, chẳng sắp xếp, chẳng quen nhau, thấy mâm là chúng tôi ngồi vào ăn với nhau, rồi trò chuyện, hỏi han, làm quen, kết giao.
Ăn xong về nhà sàn cất đồ, nghỉ ngơi một chút rồi cả đoàn lại khởi hành lên Cột mốc biên giới Việt – Lào check in, tối về tới quán ăn, mấy anh em xế tụ hết lại vài mâm rồi mở rượu uống, rồi làm quen, chén chú chén anh, chém gió, tôi lại có dịp ngồi nói chuyện với ông bạn đi biên đã giúp tôi thay săm hồi trưa. Hơn tôi một tuổi nhưng khiến tôi thật ngưỡng mộ, có cửa hàng kinh doanh riêng, được sống với đam mê phượt, có tháng phượt đủ 30 ngày, thật không thể tin nổi. Với chung sở thích về kinh doanh, chúng tôi có nhiều chuyện để nói, quay đi quay lại mọi người đã di chuyển về nhà sàn gần hết, chỉ còn lại mấy anh em bên cạnh đã say sưa lắm, ngoài trời đang mưa.
Hơn 60 người mà chỉ có 1 cái phòng vệ sinh, cái phòng tắm, thay phiên nhau, tôi ngồi đợi mãi, nườm nượp những cô gái, mặc quần ngắn, da trắng, thật hấp dẫn, tới gần 12h tôi mới được tắm, cảm giác thật thoải mái, tóc còn ướt, nhiều người mệt mỏi đã đi ngủ trước, nhiều người còn đang ngồi chơi bài, thật không may trời lại mưa khiến cho kế hoạch lửa trại ngoài rừng thông, hát hò nhảy múa của chúng tôi bị đổ bể. Vậy là kết thúc ngày đầu tiên.
Sáng hôm sau… thôi lúc khác viết tiếp, dài quá trời rồi. Tham khảo thêm Review kinh nghiệm chuyến phượt Mộc Châu – Sơn La 2 ngày 1 đêm (phần 2)
Tác giả: Lê Anh